Thằng đến từ Quảng Ninh, to, đen và...
vuông tên là Hùng, làm gì cũng cắm đầu vào không suy nghĩ nên chúng tôi
đặt tên là Hùng “hục”. Hùng “hục” rất nóng tính và có đặc điểm nói ngọng
toàn bộ những chữ “lờ nờ”, chỗ cần “nờ” thì lại nói thành “lờ” và ngược
lại. Nó kể rằng hồi bé nó viết văn như thế này: “Nhà em luôi một con nợn nai kinh tế, em yêu quý ló nắm”. Cả phòng cười không nhặt được răng với cái chất giọng và cách nói của nó, Hùng “hục” khoái chí “nại lói” (lại nói): “Quê tao ai cũng lói thế, tao nà lói thõi nhất nàng đấy, còn nại thì toàn nà: Tôi đi Hà Lội mua cái lồi về lấu cơm lếp hết!”.
Thằng đến từ Hà Tây thì to, cao, đen,
hôi tên là Thái, nó vào ký túc xá còn đeo thêm cả cái điếu cày, thi
thoảng rút ra rít sòng sọc. Do hút thuốc lào nhiều nên Thái có hàm răng
vàng ệch, chúng tôi thường gọi Thái là “con răng vàng đầu làng” theo tên
nhân vật trong một bài hát chế nổi tiếng thời đó. Về sau do tên này dài
quá nên chúng tôi đặt tên mới cho nó là Thái “diến” (Chủ yếu là để đọc
ngược lại cho nó tiếu lâm chứ chả có ý nghĩa gì).
Một chú đến từ Đông Anh tên là Đô, nên
được gọi luôn là Đô-rê-mon cho tiện. Mấy lần đi tắm chúng tôi phát hiện
thằng Đô có một mẩu đuôi rất đặc dị (đoạn xương cụt hơi nhô ra), thằng
nào cũng cười nó là chưa tiến hóa hết. Hóa ra cái tên Đô-rê-mon tình cờ
đặt cho nó lại đúng ra phết, mèo máy Đô-rê-mon chả có một mẩu đuôi là
gì!
Một thằng khác tên Việt nhà ở Việt Trì,
Phú Thọ, cao lớn, hơi gù, tay dài gần chạm gối, mặt thằng này trông như
người tiền sử, nên được đặt là Việt “Nê-an-đéc-tan”. Lúc đầu thằng Việt
thấy tên “tây” nên có vẻ khoái, về sau mới hiểu, nó cáu lắm, chúng tôi
chiều lòng đổi tên cho nó thành Việt “Ha-nu-man, thằng Việt chửi loạn
xạ, bực mình, cả phòng thống nhất gọi nó là Việt “khỉ” cho bõ ghét, ai
ngờ cu cậu lại ưng ý với cái tên này?!
Một số thằng còn lại cũng đều có ID
riêng của mình: Thắng Phú Thọ gọi là Thắng “lé” vì mắt nó “nhìn rau gắp
thịt”. Dũng thì là Dũng “Huế” bởi quê nó ở Huế. Thằng Lương được gọi
Lương “ngố”, Hùng “hục” vốn nói ngọng nên toàn gọi thành Nương “ngố”,
gọi đi gọi lại nhịu mồm thành “Ngô nướng” lúc nào không hay.
Một thằng nữa quê Sơn Tây tên Kiên,
thằng này trông khờ khờ, suốt ngày cười duyên, ruồi đậu không đuổi, nổi
tiếng ở bẩn, chăn màn quần áo của nó khắm mù, đầu chua lòm, cả phòng
thống nhất đặt tên cho nó là Kiên... “bẩn”. Cuộc đời vốn lắm bất công,
Kiên “bẩn” lại có mấy cô bạn gái học Sư phạm rất xinh hay đến phòng
chúng tôi chơi. Một lần Kiên “bẩn” gọi cả phòng ra quán trà đá chiêu đãi
quẩy ngọt và kẹo lạc rồi ngỏ ý xin đổi tên, sau khi ngọt giọng chúng
tôi đổi nó từ Kiên “bẩn” thành Kiên “sạch”, nghe còn... bẩn hơn cả tên
cũ!
Một thằng khác không thể không nói đến,
thằng này tên Nam đến từ Hưng Yên, nó không ngọng toàn tập như Hùng
“hục” mà chỉ ngọng mỗi “nờ” thành “lờ”, một hôm đêm nằm ngủ thằng Nam kể
chuyện: “Làng tao có một anh tên là Nhẽ, toàn đi rình con gái trẻ...”! Từ hôm đó cả phòng thống nhất đặt tên mới cho nó là... Nam “Nhẽ”!
Tác giả: Mai Văn Huy (Nga An)




EmoticonEmoticon